Ch 3: CHÚA GIÊSU TRONG TÔI
"Ai ăn Thịt Ta và uống Máu Ta thì ở trong Ta và Ta ở trong kẻ ấy" (Ga 6, 57)
* Hiệp lễ: Chúa Giêsu là của tôi,
* Muốn Rước lễ cần linh hồn thanh sạch
* Cám ơn sau khi Hiệp lễ
* Bánh của Sức mạnh và Của Ăn đàng tới quê trời
* Mọi ngày với Chúa
* Hiệp Lễ thiêng liêng
Hiệp lễ: Chúa Giêsu là của tôi
Trong việc Hiệp lễ, Chúa Giêsu ban mình ngài cho tôi và thuộc về tôi, tất cả là của tôi: Mình, Máu, Linh hồn và Thiên tính Ngài. Vì vậy một hôm thánh Gemma Glgani ngây thơ thưa với Chúa: "Con là chủ nhân của Chúa".
Khi Hiệp Lễ, Chúa Giêsu vào trong lòng ta và hiện diện ở đó cách thể lý bao lâu hình bánh còn tồn tại, nghĩa là chừng mười lăm phút. Các thánh Giáo phụ dạy rằng, trong thời gian này, các Thiên thần vây quanh tôi, tiếp tục thờ lạy và yêu mến Chúa Giêsu không ngừng. ThánhBênađô viết: "Khi Chúa Giêsu hiện diện trong tôi cách thể lý, các Thiên thần vây bọc tôi như lính gác của tình yêu". Có lẽ ta nghĩ ít quá về sự cao cả của các lần Hiệp Lễ. Thánh Giáo Hoàng Piô 10 nói: "Các Thiên thần phải ghen với chúng ta vì chúng ta được Hiệp Lễ". thánh Mađalêna Sophi Barat định nghĩa Hiệp Lễ là "Thiên đàng dưới thế".
Các thánh đều có kinh nghiệm hiểu biết về sự lạ lùng thần thánh của cuộc gặp gỡ và hợp nhất với Chúa Giêsu trong Thánh Thể. Các ngài hiểu rằng Hiệp Lễ sốt sắng là chiếm đoạt Chúa và được Chúa chiếm đoạt: "Ai ăn thịt và uống máu Ta thì ở trong Ta v2 Ta ở trong kẻ ấy" (Ga.6, 57). Một lần thánh Gemma Glgani viết: "Chính đêm nay và sáng mai Chúa Giêsu sẽ chiếm đoạt tôi và tôi chiếm đoạt Chúa". Không thể có sự kết hợp nào sâu xa hơn nữa. Ngài trong ta và ta trong Ngài, người này trong người kia, ta còn muốn gì hơn nữa?
Thánh Gioan Chrysostomô viết: "Thật may mắn cho người phụ nữ động đến áo choàng Chúa, người phụ nữ tội lỗi lấy nước mắt rửa chân Chúa, các phụ nữ Galilê có phúc theo Chúa trong các cuộc hành trình xuôi ngược, các tông đồ và môn đệ được nói chuyện với Chúa cách thân mật, người thời xưa lắng nghe những lời ân phúc và cứu rỗi phát ra từ miệng ngài. Bạn nói phúc cho những ai thấy ngài…nhưng hãy đến bàn thờ, bạn sẽ thấy Ngài, sẽ chạm tới Ngài, sẽ cho Ngài những cái hôn thánh thiện, sẽ rửa chân Ngài bằng nước mắt bạn, sẽ mang Ngài trong tim như Mẹ Maria Rất Thánh".
Vì lý do đó, các thánh nhiệt tình khao khát được Hiệp Lễ, chẳng hạn thánh Phanxicô Assisi, thánh Catarina Siena, thánh Paschal Baylon, thánh Veronica Alacoque, thánh Đaminh Saviô, thánh Gemma Galani…kể ra thì vô vàn, vì phải kể hết các thánh.
Đêm kia thánh Catarina Genoa mơ rằng hôm sau bà sẽ không được rước Mình Thánh Chúa, bà buồn vô hạn đến nỗi khóc nức nở không thôi, sang hôm sau khi tỉnh dậy, bà thấy mặt đẫm nước mắt đã chảy ra trong khi mơ. Thánh Têrêxa Hài đồng viết trong bài thơ về Thánh Thể rằng:
"Ước sao sống gần Nhà Tạm, trong tất cả những cái đẹp nơi này, tôi muốn trở thành chén lễ để tôn sùng máu thánh Chúa. Còn hơn thế nữa, tôi muốn là chính của lễ hy sinh, Để mỗi buổi bình minh, hồn tôi gần Chúa Giêsu yêu dấu, như thế còn quí hơn là trở nên chén vàng".
Đau đớn cho thánh nữ biết bao, vào thời kỳ đó, người không được đón nhận Mình Thánh hằng ngày.
Thánh Gemma Glgani, một lần bị cha giải tội cấm không cho rước Lễ, bà kêu lên khi viết cho cha linh hồn:"Thưa cha, hôm nay con đi xưng tội mà cha giải tội cấm con không được rước Chúa. Cha ơi, bút con không muốn viết nữa, tay con run lên, con khóc". Thực là một Thiên thần sốt mến cháy lửa tình yêu Thánh Thể Giêsu.
Thánh Giêrađô cũng thế, ngài bị cáo gian và bị nhục mạ mà không chữa mình, nên bị phạt không được rước lễ, đau khổ đến nỗi ngài phải từ chối không giúp lễ cho một cha khách, vì ngài nói:" Khi thấy Chúa Giêsu trên tay linh mục, tôi không thể chống cưỡng lại được". Nỗi mong ước đã thiêu đốt lòng vị thánh lạ lùng này chừng nào. Phần ta là những kẻ có thể được rước Mình Thánh Chúa hằng ngày cách dễ dàng mà ta không rước, thật đáng trách biết bao! Đó là vì ta thiếu cái chính cốt: Tình yêu. Có lẽ ta yêu thú vui đời này quá đáng, nên không còn muốn hưởng thú vui Thiên đàng trong sự kết hợp với Chúa Giêsu. Một người trẻ yêu thú vui xác thịt, thích nhảy nhót và hội hè đình đám, được thánh Philip hỏi:"Con ơi, con có cảm thấy thế nào là hương thơm Thiên đàng lan toả từ Nhà Tạm không?" Niềm vui của Thánh Thể và sự thoả mãn giác quan thường xung khắc nhau (Gl 5, 17), người sống theo giác quan không thể cảm thấu những điều thuộc thần linh (ICr 2,14). Đây là ơn khôn ngoan bởi trời ban xuống.
Thánh Philip Nêri mến Chúa Thánh Thể đến nỗi dù bị bệnh thật nặng, ngài cũng rước Chúa hằng ngày, và nếu linh mục không đem Chúa đến cho ngài mỗi sáng sớm, ngài trở nên nóng lòng khó cấm mình được. Ngài nói: "Tôi ao ước rước Chúa quá sức, tôi không thể bình tâm khi phải chờ đợi". Ngày nay cũng có những chuyện như vậy, cha Piô, cũng chỉ có đức vâng lời mới giữ ngài chờ tới bốn hoặc năm giờ sáng để được dâng lễ. Lòng kính mến Chúa thật là ngọn lửa cháy bừng (Đnl 4,24).
Khi Chúa Giêsu thuộc về tôi, toàn thể Giáo hội hân hoan: Giáo hội Thiên đàng, Giáo hội Luyện ngục và Giáo hội trần thế. Ai tả được niềm vui của các Thiên thần các thánh khi Mình Thánh Chúa được đón rước cách sốt sắng. Một nguồn tình yêu xâm nhập Thiên đàng, các Thần Thánh phúc lộc hớn hở khi tạo vật được kết hợp với Chúa Giêsu, chiếm lấy Ngài và được Ngài chiếm lấy. Rước lễ có giá trị lớn lao hơn là được ngất trí, hay thị kiến. Rước lễ chuyển cả Thiên đàng vào trái tim nghèo hèn của tôi.
Đối với các linh hồn trong Luyện ngục, rước lễ là món quà rất quí các ngài có thể nhận nơi chúng ta. Ai nói được việc Rước lễ giải cứu các linh hồn thế nào? Một lần cha thánh nữ Maria Mađalêna Paoãi đã chết hiện về với bà xin được chỉ cho một trăm bảy lần rước lễ để ông được ra khỏi Luyên ngục. Thật vậy, sau một trăm bảy lần rước lễ, bà thánh đã thấy linh hồn cha mình bay về Thiên đàng. Chính thánh Bonaventura là tông đồ trong việc rước lễ chỉ cho các linh hồn. Ngài nói cách sốt sắng: "Hỡi linh hồn các tín hữu, anh chị em muốn chứng tỏ tình yêu thật đối với người đã qua đời không? Anh chị em muốn gửi cho họ món quà trợ giúp quí nhất và chìa khoá mở cửa Thiên đàng không? Hãy năng rước lễ cho các linh hồn được an nghỉ".
Sau cùng, chúng ta hãy suy rằng, trong Hiệp Lễ, không những ta được kết hợp với Chúa Kitô, mà còn kết hợp với các chi thể mầu nhiệm của nhiệm thể Chúa, nhất là các linh hồn rất thân yêu với Chúa và với chúng ta. Chính trong việc Hiệp Lễ ta nhận thức đầy đủ lời Chúa phán: "Ta ở trong…để chúng được kết hợp trọn vẹn với Ta" (Ga.17,23). Thánh Thể cho chúng ta nên một ngay giữa chúng ta với nhau là các chi thể của Chúa, "Tất cả là một trong Giêsu" như thánh Phaolô đã nói (Gl.3,28). Rước lễ là tất cả tình yêu thực với Chúa và với nhau, là "Lễ tình yêu" như thánh Gemma Galgani đã nói. Trong lễ tình yêu này, linh hồn rộn lên trong mến yêu để ca hát với thánh Gioan Thánh giá: "Thiên đàng là của tôi, người lành; là của tôi, tội nhân là của tôi, Thiên thần là của tôi, Mẹ Chúa là của tôi, mọi sự là của tôi. Chính Chúa là của tôi và cho tôi, vì Chúa Kitô là của tôi và tất cả để cho tôi".
Muốn rước lễ cần linh hồn trong sạch:
Phải nói thế nào về linh hồn rất thanh sạch của các thánh khi đến rước Bánh Các Thiên Thần? Ta biết rằng lương tâm các ngài rất tế nhị thật giống như các Thiên thần. Ý thức về sự khốn khó của mình, các ngài bạo dạn đem mình đến cùng Chúa Giêsu "thánh thiện và vô tì tích" (Ep.1,4), lặp lại lời người Publicanô: "Lạy Chúa xin thương con là kẻ có tội lỗi" (Lc.18,13), và rất cẩn trọng tẩy mình trong Bí tích Xá giải.
Vào lúc cuối đời, khi thánh Giêrônimô được đem Của Ăn đàng đến, thánh nhân sấp mình xuống đất để thờ lạy Chúa và lặp lại lời mà thánh nữ Eligiabet và thánh Phêrô đã nói: "Sao thế này, Chúa đến cùng tôi", "Lạy Chúa xin xa con, vì con là kẻ có tội" (Lc.5,8). Và bao nhiêu lần thánh Gemma, vì Thiên thần sốt mến, bị cám dỗ đừng rước Mình Thánh, vì thấy mình chẳng khác gì như "đống phân dơ".
Cha Piô Pietrlcina thường lặp lại cách run rẩy với anh em Dòng ngài rằng: "Chúa còn thấy nơi Thiên thần khiếm khuyết, thì Ngài thấy nơi tôi còn khiếm khuyết thế nào!" Vì vậy, ngài rất cẩn thận mỗi lãnh phép Xá giải.
Thánh Maria Mađalêna Paoãi kêu lên: "Ôi nếu ta có thể hiểu Chúa là đấng nào mà ta sắp rước Người vào lòng, thì ta sẽ đến với Ngài bằng tấm lòng thanh sạch biết bao!"
Vì lý do trên, thánh Hugô, thánh Tôma Aquinô, thánh Phanxicô Salêsiô, thánh Ignatiô, thánh Carôlô Boromeô, thánh Giuse Cupertinô, thánh Leonarđô Maurice và nhiều vị thánh khác xưng tội hằng ngày trước khi dâng lễ Misa.
Thánh Camilô Lellis không bao giờ dâng lễ mà không xưng tội trước, ngài muốn trước hết phải "quét sạch bụi bặm" trong linh hồn. Một lần tại công viên Livorno, khi mặt trời sắp lặn, biết rằng sáng mai không có linh mục cho ngài xưng tội, nên trước khi chia tay một linh mục, ngài đã quì xuống ngay chỗ đó, bỏ mũ, làm dấu thánh giá và xưng tội.
Thánh Anphongsô, Giuse Caphasô, Gioan Boscô, Piô 10, và cha Piô cũng rất năng xưng tội. Tại sao thánh Piô 10 muốn hạ thấp tuổi Rước lễ lần đầu xuống bảy tuổi, nếu không là vì chúa Giêsu muốn ngự vào lòng thanh sạch các trẻ em, chúng còn giống như các thiên thần. Và cũng tại sao cha Piô lại vui thích khi người ta đem đến một em bé 5 tuổi xin được rước lễ lần đầu?
Các thánh thực hành sự trọn lành theo Đức Chúa Thánh Thần chỉ dạy:"Mọi người hãy tự xét mình trước rồi đến ăn Bánh và uống Chén, vì ai ăn và uống cách bất xứng là ăn và uống án phạt cho mình" (1 Cr11,28-29).
Xét mình, thống hối, xưng thú tội lỗi, xin ơn tha thứ là đường lối thông thường của các thánh để được ơn ích qua phép Xá giải. Các ngài thất mình được may mắn chừng nào khi có thể làm như vậy. Hiệu quả thánh hoá bền bỉ và dồi dào, vì nhờ tâm hồn thanh sạch, các thánh đón nhận Chúa Giêsu như "hạt giống lựa chọn (Dcr 9,17) gieo vào đất tốt, mang kết quả chờ mong" (Lc 8, 15).
Thánh Antôn Claret miêu tả hình ảnh này rất kéo: "Khi ta đi Hiệp Lễ, tất cả chúng ta đón nhận cùng một Chúa Giêsu, nhưng không đón nhận cùng một ơn thánh và cùng một hiệu quả. Sự việc này xảy ra tuỳ ta chuẩn bị nhiều hay ít. Nói rộng hơn, tôi muốn lấy ví dụ từ thiên nhiên, hãy quan sát người ta tiếp cây, càng làm sao cho phần ghép vào ở cành này giống phần khoét ra ở thân cây kia thì việc ghép cây càng có hiệu quả tốt. Cũng vậy, linh hồn đến rước Chúa càng nên giống Chúa bao nhiêu thì càng lãnh được nhiều hiệu quả từ Thánh Thể bấy nhiêu". Bí tích Xá giải là cách thể tuyệt hảo để làm cho linh hồn nên giống Chúa.
Vì vậy, thánh Phanxicô Salesiô dạy các con thiêng liêng của ngài: "Đi xưng tội với lòng khiêm tốn và sốt sắng, nếu có thể, mỗi khi anh chị em đi Rước Lễ, ngay cả khi không thấy lương tâm trách móc mình về tội trọng nào".
Theo quan điểm này, tưởng ích lợi khi nhắc lại giáo huấn của Hội thánh: Chỉ được Hiệp Lễ khi thấy mình có ơn thánh Chúa, nghĩa là khi thấy mình không mắc tội trọng, cả khi dù đã thống hối và rất ao ước rước Chúa, thì điều cần và không miễn chuẩn là phải đi xưng tội trước khi Rước Mình Thánh Chúa, nếu không là liều mình phạm tội trọng hơn, đó là tội phạm sự thánh, mà có lần Chúa Giêsu đã nói với thánh nữ Brigita:"Trên đời này không có hình phạt nào nặng đủ để phạt kẻ ấy". Thánh Ambrosiô bảo những kẻ phạm sự thánh này rằng: "Họ đi lễ ít tội hơn mà về thì nhiều hơn". Thánh Cyrilô nói nặng hơn nữa:"Kẻ rước lễ phạm sự thánh là rước Satan và Chúa Giêsu vào lòng họ để cho Satan cai quản, còn Chúa Giêsu, họ dâng cho Ngày lễ hy tế như của lễ cho Satan". Giáo lý Công đồng Trentô cũng dạy:"Trong các mầu nhiệm thánh… không mầu nhiệm nào có thể sánh với Thánh Thể, thì cũng không có tội ác nào có hình phạt nặng hơn, đáng sợ Chúa hơn là tín hữu sử dụng cách phàm tục và bất kính… Mình thánh chứa đựng Tác giả và Nguồn mạch thánh thiện".
Đàng khác, xưng tội trước khi rước Chúa làm cho linh hồn sẵn sàng ở trong tình trạng thánh sủng sạch hơn, đẹp hơn, quí giá hơn dù không đòi buộc. Quí giá hơn, vì mặc cho linh hồn "áo cưới" đẹp đẽ hơn (Mt 22,12) để linh hồn dự bàn tiệc các Thiên thần. Vì lý do này, các linh hồn có lương tâm ngay chính thường năng xưng tội (ít là mỗi tuần một lần) cả khi họ chỉ có tội nhẹ. Nếu bạn muốn linh hồn được thanh sạch để rước Chúa, thì không có sự trong sạch sáng láng nào bằng xưng tội tử tế, khi Máu thanh sạch Chúa Giêsu tẩy rửa linh hồn bằng vẻ đẹp đẽ trong ánh sáng thần linh. Thánh nữ Maria Mađalêna Paoãi viết: "Linh hồn đón nhận Máu Thánh Chúa trở nên đẹp đẽ, như được mặc áo quí báu hơn, và xuất hiện chói lọi huy hoàng đến nỗi nếu anh em thấy, anh em sẽ phải tôn thờ".
Hiệp lễ với Mẹ:
Ồ, đẹp lòng Chúa dường nào khi ta rước Chúa với tâm hồn trong sạch và mặc lấy Máu Thánh Chúa! Chúa sẽ vui mừng âu yếm linh hồn trinh khiết trong sạch như thế biết bao! Thánh Albetô Cả nói: "Thánh Thể từ Thiên đàng của đức đồng trinh mà đến" (nghĩa là Đức Maria). Và Chúa Thánh Thể không tìm được Thiên đàng ấy ngoài sự trinh khiết. Không ai có thể lặp lại, trừ các kẻ trinh khiết, lời người bạn tình trong sách Diễm ca vào lúc Hiệp Lễ: "Tất cả của tôi là tình yêu chân thật và tôi là tất cả của Ngài…Ngài đi vào thung lũng hoa huệ.. xin hãy trở lại, Tình yêu của lòng tôi" (Dc.2,16-17).
Một cách rất đáng khen để dọn lòng rước Chúa là kêu cầu đức Nữ đồng trinh Vô nhiễm, cậy nhờ Người để ta có thể rước Chúa với lòng khiêm nhượng, lòng trong sạch và tình mến của người, và tốt hơn ta hãy xin Người đến rước Chúa Giêsu trong ta. Lối thực hành đạo đức này được các thánh rất khuyến khích, nhất là thánh Lui Môngpho, Phêrô Eymard, Anphongsô, và Maximiliên Kolbe. Thánh Phêrô Eymard viết: " Cách dọn mình hay nhất để rước lễ là dọn mình với Đức Mẹ". Thánh nữ Têrêxa Hài đồng cho ta một hình ảnh thích thú, hình ảnh linh hồn ngài như một em bé lúc ba, bốn tuổi, tóc và áo quần nhàu nát, xấu hổ không dám tiến lên hàng rào cung thánh rước Chúa, nhưng em đã cầu xin Đức Mẹ, và thánh nữ viết: "Lập tức Thánh Nữ Đồng Trinh đến với tôi, Ngài thay thế áo dơ của tôi, thắt tóc tôi bằng những sợi chỉ đẹp và thêm vào đó bông hoa xinh… Thế là tôi trở nên quyến dũ và mạnh dạn tiến đến bàn tiệc các Thiên Thần".
Ta hãy thử dùng phương pháp dọn mình này, rồi sẽ thấy hài lòng. Có thể nói như thánh Gemma khi ngài ngất trí rằng: "Đẹp thay khi Rước lễ với Mẹ Thiên đàng".
Cám ơn sau Hiệp lễ:
Thời giờ cám ơn sau khi Hiệp lễ là thời giờ rất lý tưởng cho cuộc trao đổi thân mật tình yêu với Chúa Giêsu. Hãy để hoàn toàn tình yêu tự hiến đáp lại tình yêu Chúa với tất cả tấm lòng, không còn phải là hai nhưng là một trong linh hồn và trong thân xác. Hãy để cho tình yêu sống động và hiệp nhất, Ngài trong ta và ta trong Ngài, để ta có thể được tiêu tan trong tình yêu độc nhất và hiệp nhất của Chúa Giêsu. Thánh nữ Gemma thưa với Chúa cách thân tình rằng: "Chúa là mồi tình yêu của con như con là đối tượng của tình yêu vô biên Chúa".
Thánh Gioan Tông đồ viết: "Phúc cho những ai được mời đến dự tiệc Chiên Chúa" (Khiêm nhường 19,9). Thực vậy, linh hồn đón nhận Thánh Thể cách sốt mến, sẽ nhậân ra sự hiệp nhất trinh khiết Thiên đàng, tình yêu đôi bạn của Chúa Giêsu: Linh hồn có thể thưa với Phu quân Giêsu cách ân tình như người bạn trong sách Diễm ca rằng: "Xin để Ngài hôn tôi bằng môi miệng của Ngài" (Dc 1,1).
Cám ơn sau Hiệp lễ là thấy trước một phần, ngay khi còn ở dương gian, tình yêu sẽ đạt được trên Thiên đàng. Thực vậy, trên trời, ta yêu mến Chúa Giêsu thế nào, nếâu ta không được nên một với Ngài đời đời? Ôi Chúa Giêsu yêu dấu, Chúa Giêsu dịu dàng, con phải cám ơn Chúa chừng nào khi con được Chúa cho con Rước Chúa, thánh nữ Gemma đã chẳng có lý sao khi người nói, trên Thiên đàng tôi sẽ phải cám ơn Chúa vì được Hiệp Lễ hơn tất cả các ơn khác. Ôi Chúa Giêsu, thật là phép lạ tình yêu khi con được hoàn toàn kết hợp cùng Chúa.
Nước, men và sáp ong:
Thánh Giáo phụ Cyrilô Alexandria dùng ba hình ảnh diễn tả sự kết hợp của Chúa trong việc Hiệp Lễ: "Ai Hiệp Lễ thì được thánh hoá và thần linh hoá linh hồn và thân xác cũng như nước đặt trên lửa sẽ sôi lên… Hiệp Lễ cũng giống như tấm men trộn vào đống bột làm cho bột dậy men… Hiệp Lễ giống như đốt hai cây nến để cho tan chảy thành một cục sáp, vì thế theo tôi, ai rước Mình và Máu Chúa thì được tan chảy với Ngài do Hiệp nhất, linh hồn thấy mình ở trong Chúa và Chúa ở trong mình".
Thánh Gemma Galgani thường nói cách bạo dạn về sự hiệp nhất Thánh Thể rằng: "Giêsu là Tất cả và Gemma là không". Khi ngất trí ngài nói: "Ôi Giêsu, dịu dàng chừng nào, khi được nên một với Chúa, con muốn được sống trong sự ấp ủ của Chúa". Chân phúc Contardô Ferrini viết: "Ôi Hiệp Lễ, thật không thể tả được sự cao cả mà linh hồn vươn tới, thế giới này tìm đâu ra sự trong sạch, niềm vui Thiên đàng và cảm mến vinh quang đời đời?".
Không có gì quí giá dành cho ta trong việc Hiệp Lễ hơn là Thiên Chúa Ba ngôi. Một hôm thánh nữ Maria Mađalêna Paoãi sau khi Rước Lễ, khoanh tay trước ngực, quì giữa các tập sinh, bà hướng mặt lên trời than thở: "Các chi em ơi, giá chúng ta hiểu thấu khi Bánh Thánh đang ở trong ta, Chúa Giêsu ở đó và hành động không thể tách biệt với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần, là Thiên Chúa Ba Ngôi!" Thánh nữ không thể ngưng nói, vì người đang ngất trí.
Lưu lại ít nhất 15 phút:
Khi có thể, các thánh thường không muốn đặt giới hạn cho việc cám ơn Chịu Lễ, kéo dài ít nhất nửa giờ. Thánh Têrêxa mẹ nói với con cái trong Dòng: "Ta hãy cầm mình lại cách thân tình với Chúa Giêsu, đừng phí phạm thời giờ sau khi rước Chúa, đó là thời gian tuyệt vời được sống với Chúa, trình bày cho ngài những vấn đề linh hồn ta…Như ta biết, Chúa Giêsu nhân lành ở lại trong ta tới khi sức nóng của ta làm tan biến phẩm tính của Bánh thánh. Phải rất cẩn thận đừng làm mất cơ hội tốt đẹp như thế để cư xử với Ngài và trình bày nhu cầu của ta cho Ngài biết".
Thánh Phanxicô Assisi, Giuliana Phanconieri, Catarina, Paschal, Veronica, Giuse Cupertino, Gemma và nhiều thánh khác thường hay được xuất thần ngay sau khi Rước Lễ. Xuất thần mới đo được thời gian. Thánh Têrêxa mẹ cũng gần như luôn luôn được xuất thần sau khi Rước Lễ, và đôi khi phải gỡ tay người ra khỏi hàng rào Rước Lễ. Thánh Gioan Avila, Ignatiô Loyola, Lui Gonzagua thường quì gối cám ơn Chúa hai giờ sau Rước Lễ.Thánh Maria Mađalêna Paoãi muốn được tiếp tục cám ơn không ngừng. Cần phải hãm ngài lại để ngài dùng chút thực phẩm nuôi thân, ngài viết:"Những phút sau Rước Lễ là những phút quí hoá nhất trong đời ta, là những phút thích thuận nhất để ta thân thưa với Chúa, và để Chúa chuyển cho ta ơn thông hiệp với Ngài". Thánh Grinhông Môngpho thường cám ơn Chúa ít nhất nửa giờ, và ngài không muốn để chuyện gì xảy ra khiến ngài bỏ việc cám ơn Chúa, ngài nói:"Tôi không muốn bỏ giờ cám ơn này để đổi lấy ngay cả một giờ nước Thiên đàng".
Ta cũng hãy quyết định như vậy: Hãy tổ chức thì giờ của ta, cuộc sống của ta, để có thể cám ơn chúa ít là được mười lăm phút sau khi Rước Chúa. Hơn nữa, đừng để chuyện gì làm ngăn trở ta dùng giờ cám ơn này. Những giây phút này, Chúa Giêsu hiện diện cách thể lý trong linh hồn và thân xác ta, đó là những giây phút Thiên đàng mà ta không nên lãng phí cách nào.
Thánh Philip Nêri sai người cầm nến:
Thánh Phaolô Tông đồ đã viết: "Hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác anh em" (1Cr 6,20). Không có lúc nào có thể áp dụng sát từng chữ như lúc ta vừa Rước Lễ. Thực là vô tâm chừng nào những ai vừa xong lễ đã bỏ nhà thờ ra về, vừa mới rước Chúa đã bỏ đi ngay. Ta hãy nhờ gương thánh Philip Nêri, ngài cho hai cậu giúp lễ cầm nến đi theo một người vừa Rước Lễ đã bỏ nhà thờ ra về ngay. Thực là bài học đáng nhớ. Nếu không vì lý do nào khác, thường khi đón khách, người ta chú ý tối khách chú không chú ý tới lợi ích nào khác. Nếu vị khách đó là Chúa Giêsu, ta còn phải phàn nàn biết bao khi Ngài hiện diện nơi ta cách thể lý như thế mà ta chỉ cám ơn Ngài có hơn kém mười lăm phút. Cũng vì lý do này, thánh Giuse Cottolengo đã đích thân trông coi việc nướng bánh lễ, ngài căn dặn bà sơ trách nhiệm:"làm cho tôi tấm bánh dầy hơn để tôi được ở với Chúa lâu hơn, tôi không muốn loại bánh mau tan quá".
Có lẽ ta đã làm ngược lại tấm gương lành thánh này khi ta thấy giờ cám ơn quá dài và không đủ kiên nhẫn kéo dài như vậy. Ngưng sự việc ra sao đây, nếu thực sự khi chịu Mình Thánh, Chúa ban "gấp trăm" cho kẻ đón rước Ngài? Thánh Têrêxa mẹ tuyên ngôn cách khôn khéo rằng, ta phải trả gấp trăm lần sự chểnh mảng khi đón tiếp Chúa Giêsu. Một thầy Dòng cùng nhà với cha Piô xưng tội với người. Cha không lưu tâm các tội khác, nhưng khi thấy xưng tội bỏ không cám ơn sau Hiệp Lễ, cha Piô đã nghiêm nghị quở trách, người khẳng định:"Thực ra, ta không muốn sự bất lực của ta. Đối với tôi, tôi luôn luôn phải cám ơn Chúa, cám ơn cách thiết tha".
Ta hãy coi đó là điều quan trọng và phải gắng lưu tâm. Còn có việc nào đáng quí bằng việc cám ơn này, hãy để tâm tới lời hiệu triệu của Chúa Thánh Thần:"Đừng để những sự lành đáng ước ao qua đi trong con" (Hc 14,14).
Cám ơn Rước lễ với Đức Mẹ:
Thật là tốt đẹp trong việc tạ ơn, nếu được tạ ơn với Đức Mẹ để tôn kính việc Người được loan tin Chúa Nhập thể. Ngay sau khi Hiệp Lễ, ta mang Chúa Giêsu trong linh hồn và thân xác ta, như Đức Mẹ đã cưu mang Ngài sau khi đón nhận sứ điệp Thiên thần truyền tin. Không thể tìm ra cách nào hay hơn để thờ lạy và yêu mến Chúa Giêsu vào lúc đó bằng cách ta hợp với Đức Mẹ Chúa Trời. Ta hợp nhất những tâm tình thờ lạy và cảm mến của ta với tâm tình của Đức Mẹ đã có với Con của Mẹ trong Trái Tim Vô Nhiễm Người. Để được như vậy, tốt hơn, ta suy gẫm kinh Mân côi khi đọc những mầu nhiệm mùa Vui. Cứ thử làm đi. Không thể thất bại khi được kết hợp với Đức Mẹ để yêu mến Chúa Giêsu bằng chính Trái Tim Thiên đàng của Người.
Bánh ban Sức mạnh và Của Ăn đàng tới quê trời:
Có lẽ không cần phải nói mọi người rằng, Chúa Giêsu trong Thánh Thể thật là Bánh ban sức mạnh cho họ. Đó là của nuôi làm cho người ta nên hùng mạnh, nâng đỡ các vị tử đạo, đem sức mạnh và bình an đến cho các linh hồn trong cuộc khổ nạn kéo dài.
Trong Thánh thể, Chúa Giêsu nhắc lại cho ta, những kẻ khổ sở và than khóc trong thung lũng nước mắt này, lời mời gọi âu yếm sau đây: "Hãy đến với Ta, hỡi những ai lao nhọc và ghánh nặng, Ta sẽ bổ sức cho các con" (Mt.11,28). Chắc chắn rằng "đời người trên mặt đất là khổ dịch" (G.7,1). Hơn nữa, những người theo Chúa "sẽ phải bắt bớ khổ sở" (2Tm.3,12; Mt.5,10), và thật sự là "Những ai thuộc về Đức Giêsu Kitô thì đã đóng đinh xác thịt vào thập giá làm một với các tình dục và đam mê" (Gl.5,24), và ta dù sống cũng như chết "với đức Kitô, anh em đã chết cho các nhân tố trần gian" (Cl.2,20).
Điều này cũng thật, là với Chúa Giêsu, "Tôi có thể làm mọi sự trong Đấng ban sức mạnh cho tôi" (Pl.4,13), vì Chúa Kitô là "mọi sự" (Ga.1,3; Cl.1,17). Trong Hiệp Lễ, Ngài nên "tất cả của tôi". Tôi có thể nói như tôi tớ Chúa, Luisa M. Claret thành Touche rằng: "Tôi còn sợ gì, Đấng nâng cả vũ trụ đang ngự trong tôi. Máu của Thiên Chúa đang lưu chuyển trong huyết mạch tôi. Linh hồn tôi ơi, đừng sợ. Chúa cả vũ trụ đã nâng bổng ngươi lên trong tay Ngài và muốn ngươi an nghỉ trong Ngài".
Thánh Vinhsơn Phaolô hỏi các cha Dòng Truyền giáo của người rằng: "Khi anh em đã rước Chúa Giêsu vào lòng, còn hy sinh nào là không có thể đối với anh em không?". Thánh Vinhsơn Ferrier, hai năm khổ sở trong tù như một nạn nhân bị bách hại, nhưng được tràn ngập vui mừng trong các đau khổ của người (2Cr 7,4), vì người vẫn còn được dâng Lễ Misa hằng ngày, dù vẫn bị xiềng xích và giam trong ngục tối. Thánh nữ Gioan d'Arc cũng được ban sức mạnh và niềm vui ấy khi người được phép rước Chúa Giêsu Thánh Thể trước khi tiến ra pháp trường. Khi Mình Thánh Chúa, được đưa vào trong ngục tối, thánh nữ quì xuống, vẫn mang xiềng xích rước Chúa, và người cầu nguyện ngây ngất. Rồi người bị đánh và dẫn ra nơi xử án. Người chỗi dậy, vừa đi vừa cầu nguyện không ngừng. Người tiến lên giàn thiêu và chết trong lửa cháy phừng phực, kết hợp với Chúa Giêsu, Đấng ngự trong linh hồn người và trong thân xác là của lễ hy sinh.
Sứ mạng của các Thánh Tử Đạo:
Tất cả lịch sử các vị Tử đạo từ thánh Têphanô, vị tử đạo tiên khởi, tới vị tử đạo Thiên thần là thánh Tarcisô và các thánh tử đạo mới đây, là lịch sử của sức mạnh siêu nhân mà Chúa Thánh Thể ban xuống trên các Ngài, để các ngài chống lại ma quỉ và sức mạnh hoả ngục hoành hành trên thế giới (1Pr.5,9).
Nên nhớ rằng sự trợ giúp và an ủi Thiên đàng mà việc Hiệp Lễ mang lại cho bệnh nhân, không những cho tâm hồn họ mà còn cho cả thân xác đôi khi được chữa lành cách lạ lùng. Vài trường hợp, như thánh Lidwina và thánh Alexandria da Costa, suốt thời gian Mình Thánh còn ở trong thân thể ngài, đã làm ngưng lại sự đau đớn khủng khiếp các ngài đang chịu. Cũng xảy ra trường hợp tương tự cho thánh Laurensô Brindisi và thánh Phêrô Claver khi các ngài cử hành lễ, những đau đớn của cơn bệnh nặng hành hạ các ngài đã phải ngưng lại.
Săn sóc linh hồn trước:
Rước Lễ lần cuối đời là điều rất an ủi cho các tín hữu, được gọi là "Của ăn đàng". Đó là của ăn cho cuộc hành trình đi từ đời này sang đời sau. Đối với các thánh, lần Rước Lễ này quan hệ lắm, và các ngài sửa soạn linh hồn kỹ càng biết bao.
Khi thánh Đaminh Saviô ốám nặng phải đưa về nhà ba má, thầy thuốc hy vọng sẽ chữa ngài khỏi, nhưng vị thánh trẻ này đã nói với cha mẹ rằng: "Ba ơi, tốt hơn là chúng ta nhờ thầy thuốc trên trời. Con muốn xưng tội và rước Mình Thánh Chúa".
Khi cơn bệnh của thánh Antôn Claret đã nên trầm trọng, người ta mời hai thầy thuốc đến thăm bệnh tình của thánh nhân. Người biết bệnh mình rất trầm trọng nên nói rằng: "Tôi biết, nhưng trước hết để cho tôi lo việc linh hồn rồi hãy lo cho xác". Ngài ao ước được rước Mình Thánh ngay lập tức. Sau đó ngài nói với thầy thuốc: "Bây giờ các ông làm gì thì làm".
Cho linh hồn trước, cho xác sau, ta nghĩ điều đó không đúng sao? Thông thường, người ta thấy bệnh nặng là đi tìm thầy thuốc ngay. Người ta chỉ tìm linh mục vào những phút chót, khi bệnh nhân đã mệt mỏi, khó lòng rước Chúa cách tỉnh táo, hoặc chẳng còn Rước Lễ được nữa. Thật là không khôn chút nào! Người ta sẽ trả lời ra sao, khi không mời linh mục đến đúng lúc? Người ta để phần rỗi bệnh nhân thật cheo leo, khi không giúp họ trong lúc khẩn thiết tối chung như vậy?
Thánh Thể là lời hứa bảo đảm cao cả nhất ban sự sống thật cho các tín hữu đang sống trong nơi đày ải nghèo khó trần gian này. Thánh Gregoriô Nyssa viết: "Thân xác chúng ta khi được kết hợp với Thánh Thể Chúa là được khởi đầu sự bất tử, vì xác thể được kết hợp với đấng Bất tử". Khi sự sống vắn vỏi của xác này đang huỷ hoại, chúng ta nhắm vào Chúa Giêsu là sự Sống đời đời. Ta lãnh nhận Ngài khi ta Hiệp Lễ, cốt để nên sự sống thật và kéo dài sự sống bất tử của linh hồn, đồng thời nên sự sống lại của thân xác hay chết của ta: "Ai ăn thịt và uống máu Ta sẽ có sự sống đời đời" (Ga.6,55), "Ai ăn Bánh này sẽ sống đời đời" (Ga.6,59), "Ta là sự sống lại và là sự sống" (Ga.11,25).
Ôi ơn được chịu Của Ăn đàng rất lớn lao chừng nào! Khi thánh Gioan Vianney Cha xứ Ars nghe chuông lắc báo hiệu Của Ăn Đàng sắp được đưa đến, ngài cảm động chảy nước mắt nói thế này: "Sao chúng ta không khóc khi Chúa Giêsu đến với ta lần chót với bao tình yêu thương như thế?"
Phải, Chúa Giêsu trong Thánh Thể là Tình yêu, đã trở nên lương thực, sức mạnh, sự sống, sự khao khát của linh hồn tôi. Bất cứ lúc nào tôi rước Ngài, khi sống hoặc trong giờ lâm tử, Ngài nên của riêng tôi, và làm cho tôi nên của riêng ngài. Phải, tất cả Ngài là của tôi và tất cả tôi là của Ngài, bên này là của bên kia, và bên kia thuộc về bên này (Ga.6,5). Đây là sự sung mãn tình yêu cho linh hồn và xác, ở đời này và nơi Thiên quốc.
Hằng ngày với Chúa:
Chúa Giêsu ở trong Nhà Tạm vì tôi. Ngài là lương thực của hồn tôi:"Thịt Ta thật là của ăn và Máu Ta thật là của uống" (Ga 6,56). Nếu tôi muốn nuôi mình cách thiêng liêng và muốn có sự trợ giúp trong cuộc sống cách đầy đủ, tôi phải rước Mình Thánh Chúa."Thật, Ta bảo thật, nếu các ngươi không ăn Thịt và uống Máu Con người, các ngươi không có sự sống trong mình" (Ga,54). Thánh Augustinô cho biết, giáo dân trong Giáo phận ngài ở Phi châu gọi Thánh Thể là "Sự Sống". Khi họ sắp đi rước Mình Thánh, họ nói: "Chúng ta sắp đến cùng sự Sống". Thật là cách diễn tả tuyệt diệu chừng nào. Để giữ sức mạnh và năng lực siêu nhiên. Sự sống siêu nhiên - trong tình trạng tốt, tôi phải nuôi sự sống ấy. Thánh Thể chính là lương thực cần thiết cho sự sống này, vì "Đây là Bánh ban sự sống" (Ga 6,35), "Bánh từ trời xuống" (Ga 6,59), bánh ban xuống, tràn đầy, duy trì và gia tăng năng lực siêu nhiên cho linh hồn. Thánh Phêrô Eymard quả quyết nói rằng: "Hiệp Lễ cần cho chúng ta để nâng đỡ sự dòn mỏng của Kitô hữu, cũng như sự hưởng kiến cần cho các Thiên Thần để giữ các vị trong đời sống vinh quang vậy".
Ngày nào tôi cũng phải nuôi linh hồn, cũng như phải nuôi xác để có sự sống thể lý vậy. Thánh Augustinô dạy: "Thánh Thể là lương thực hằng ngày, chúng ta dùng như thuốc chữa sự yếu đuối khốn khó hằng ngày".
Thánh Phêrô Eymard thêm "Chúa Giêsu đã lo liệu không phải là một Bánh thánh, nhưng là bánh cho mọi ngày trong đời chúng ta. Bánh cho chúng ta đã sẵn, ta đừng để mất Bánh ấy dù là một lần".
Chúa Giêsu là Bánh Thánh, là Của Ăn đàng mến yêu, Đấng rất dịu ngọt và rất mạnh sức cho tâm hồn, như thánh Gemma Galgani đã cảm động kêu lên: "Tôi thấy rất cần thiết phải bổ sức bằng Của Ăn rất dịu ngọt này, Chúa Giêsu ban cho tôi. Thần dược yêu đương Chúa ban cho tôi mỗi buổi sáng làm cho tôi ra mềm mại và lôi kéo tôi đến với Ngài với tất cả yêu mến của lòng tôi".
Đối với các thánh, việc Rước Lễ hằng ngày làm hoàn tất mệnh lệnh khẩn thiết về sự sống và tình yêu, hợp với niềm ao ước của Chúa muốn ban chính Mình nên sự sống và tình yêu cho các linh hồn. Chúng ta đừng quên rằng Thứ Năm Tuần Thánh là ngày Chúa Giêsu "mong chờ" (Lc 22,15), vì thế Cha thánh xứ Ars đã nhấn mạnh rằng: "Mọi tấm Bánh đã được hiến thánh để làm cháy lên tình mến trong tâm hồn người ta". Thánh Têrêxa thành Lisieux viết cho một một nữ tu rằng: "Không phải để được ở trong bình vàng mà Chúa Giêsu từ trời xuống thế, nhưng để tìm một Thiên đàng khác là linh hồn chúng ta, trong đó Ngài được vui sướng". Khi linh hồn rất có thể làm Chúa vui thích mà lại không mướn đón rước Chúa, "Chúa than khóc", và thánh nữ kết luận: "Khi ma quỉ không thể đem tội vào cung thánh linh hồn, nó muốn ít ra linh hồn trống rỗng, không có Chủ, và như vậy nó xúi đừng Rước Lễ". Điều rõ ràng rằng, ta đang đương đầu với rắn quỉ, vì chỉ có quỉ mới thích ngăn cản ta xa Chúa Giêsu. Phải tự canh chừng đừng để mình rơi vào cạm bẫy ma quỉ. Thánh nữ Maria Magarita Alacoque khuyên: "Đừng bỏ mất một lần Rước Lễ nào, ta chỉ có thể cho ma quỉ, kẻ thù ta, niềm vui lớn khi nào ta xa Chúa Giêsu, Ngài là Đấng dẹp tan sức mạnh kẻ thù trong ta".
Rước Lễ hằng ngày là đến giếng tình yêu, sức mạnh ánh sáng, niềm vui, can đảm, mọi nhân đức, mọi sự lành mỗi ngày. Chúa Giêsu đã phán: "Ai khát hãy đến cùng Ta mà uống" (Ga 3,37). Chỉ mình Ngài là mạch nước vọt lên sự sống đời đời (Ga 4,14). Có thể nào người ở trong tình trạng có ơn thánh sủng lại không muốn hoặc khó tìm đến "Bàn tiệc của Chúa" (1Cr10,21).
Thánh Tômas Moore, Tổng trưởng Tư pháp nước Anh, đã tử đạo vì chống lại bè rối, người thường dự lễ mỗi buổi sáng và Rước Lễ hằng ngày. Một vài bạn bè lung lạc Ngài rằng, đối với một tín hữu phải gánh nhiều trách nhiệm với quốc gia, việc đạo đức ấy đâu có thích hợp. Thánh nhân trả lời: "Các ông nêu các lý do càng khiến tôi cần rước Lễ hằng ngày. Tôi có đầy những điều khiến tôi phân tâm, nhưng Chúa giúp tôi tập trung tư tưởng. Cơ hội làm tôi phạm đến Chúa quá nhiều, nên tôi phải rước Chúa để Ngài giúp tôi tránh thoát. Tôi cần soi sáng và khôn ngoan giúp tôi điều hành những việc khó khăn, và hằng ngày tôi thân thưa với Chúa Thánh Thể khi Rước Lễ. Ngài là Đại quân sư".
Đôi khi người ta hỏi nhà sinh vật học Banting, tại sao ông quá lưu tâm tới việc Rước Lễ hằng ngày. Ông trả lời: "Có khi nào bạn nghĩ rằng điều gì sẽ xảy ra nếu sương không rơi xuống hàng đêm? Không cây cối nào có thể lớn được, cỏ và hoa cũng không thể sống, hơi nước và hơi khô, cái nóng nực của ban ngày sẽ xảy đến cách này cách khác. Các chu kỳ năng lượng, thiên nhiên đổi mới, điều hoà chất lỏng, đời sống thực vật rất cần đến sương rơi…" Ngưng một lúc ông tiếp:"Linh hồn tôi cũng giống như cây còn nhỏ phải đương đầu với gió và nóng hằng ngày, vì thế mỗi sáng tôi phải đi tưới mát bằng sương sa thiêng liêng là rước Mình Thánh Chúa".
Thánh Giuse Cottolengo khuyên vị y sĩ trong nhà Chúa Quan phòng của ngài nên đi dự lễ và Rước trước khi bắt tay vào những vụ mổ xẻ khó khăn, theo ngài: "Thuốc là một khoa tài, nhưng Chúa là Thầy thuốc đại tài".
Thánh Giuse Moscati, y sĩ nổi danh thành Napoli, rất thường giữ như vậy, người đi quãng đường thật dài, thật bất tiện, để khỏi mất Rước Lễ hằng ngày. Nếu ngày nào người không được rước Lễ, ngày đó người không có can đảm nhận lời mời đi làm, người nói: "Không có Chúa Giêsu, tôi không đủ ơn soi sáng để giúp các bệnh nhân khốn khổ của tôi".
Ôi tình yêu nhiệt thành của các thánh đối với việc Rước Lễ hằng ngày là thế! Ai có thể tả hết được. Thánh Giuse Cupertinô không chịu bỏ qua ngày nào không rước Chúa Tình yêu, một ngày kia người nói với người bạn đồng viện: "Chắc chắn ngày nào tôi không rước Chiên Thiên Chúa nữa là ngày đó tôi đi vào đời sau" (người thích gọi Chúa Giêsu là Chiên Thiên Chúa). Quả thực, chỉ có một ngày người không Rước Lễ được, ngày đó là ngày người qua đời.
Khi cha thánh nữ Gemma Galgani lo lắng về tình trạng sức khoẻ của con, ông mắng bà là lo thức quá sớm để đi lễ, thánh nhân trả lời: "Nhưng thưa ba, con sẽ bệnh nếu con không thức sớm để đi rước Chúa Giêsu Thánh Thể". Khi thánh nữ Catarina Geoa hay tin có lệnh cấm người không được dự lễ và Rước Lễ trong thành phố của người, người đã đi bộ thật xa đến thành phố khác để được hiệp Lễ. Người ta nói với người làm như thế là quá sức, người trả lời: "Nếu tôi phải bước qua nhiều cây số trên than đỏ rực để được Rước Lễ, tôi cũng sẽ đi dễ dàng như đi trên thảm hoa hồng".
Những điều này cho ta hay, ai ở cách nhà thờ chỉ một quãng ngắn, rất thuận tiện đến rước Chúa vào lòng. Và dù có phải trả giá và hy sinh lại chẳng xứng đáng sao?
Còn nữa, nếu ta nghĩ tới việc các thánh không những muốn Rước Lễ một mà nhiều lần mỗi ngày.
Thật ra, chẳng nên tiếc xót để làm một việc rất thánh thiện như việc Rước Lễ hằng ngày, nhờ đó đem lại muôn vàn ơn ích cho hồn và xác ta.
Ơn phúc cho linh hồn:
Về những ơn phúc cho linh hồn, thánh Cyrilô Alexandria, Giáo phụ và Tiến sĩ Giáo hội viết: "Nếu nọc độc kiêu ngạo sung lên trong ta, hãy quay về với Thánh thể, và Bánh đó là Chúa của anh em, Ngài tự hạ và ẩn mình, Ngài sẽ dạy cho anh em sự khiêm nhường. Nếu cơn sốt ích kỷ tham lam rống lên trong anh em, hãy ăn Bánh này, anh em sẽ học được sự quảng tâm. Nếu cơn gió buốt của lòng tham lam làm tàn héo anh em, hãy mau nhận lấy bánh các Thiên thần, và đức ái sẽ trổ bông trong lòng anh em. Nếu anh em thấy ngứa ngáy và tính khí bất thường, hãy nuôi mình bằng Thịt và Máu Chúa Kitô. Đấng đã thực hiện tự chế anh hùng suốt đời nơi dương thế, và anh em sẽ nên người điều độ. Nếu anh em lười biếng và uể oải việc thiêng liêng, hãy củng cố mình với Lương thực trên trời này, anh em sẽ nên sốt sắng. Sau cùng, nếu anh em bị cháy sém vì cơn sốt không trong sạch, hãy tới bàn Tiệc các Thiên thần, và Con Chiên Kitô thanh sạch sẽ làm cho anh em nên trong sạch tinh khiết".
Khi người ta muốn biết làm sao thánh Carôlô Borômeô giữ được trong trắng và thẳng thắn giữa những người trẻ khác sút kém và không đứng đắn, thì đây là bí quyết của ngài: Năng Rước Lễ. đó cũng là điều mà thánh Carôlô hay khuyên thánh trẻ Lui Gonzagua, sau này đã trở nên vị thánh trong trắng như Thiên thần. chắc chắn nhờ "Hạt giống tuyển chọn và Rượu sinh các tâm hồn trinh trong" (Dcr 9,17). Thánh Philip Nêri, vị thánh rất quen biết của giới trẻ đã chứng tỏ: "Lòng sùng kính Thánh Thể và lòng sùng kính Đức Mẹ đồng trinh không phải chỉ là phương cách tuyệt nhất mà còn là cách thức duy nhất để giữ đức trong sạch. Vào tuổi hai mươi thì chẳng có gì ngoài Hiệp Lễ để có thể giữ trái tim trong sạch. Đức trong sạch không thể giữ được… nếu không có Thánh Thể". Điều này rất thật.
Ơn phúc cho thân xác:
Đâu là ơn phúc Thánh thể ban cho thân xác? Thánh Luca đỡ lời Chúa, ngài viết: "Sức mạnh từ Chúa được ban ra và chữa lành tất cả" (Lc 6,19). Bao nhiêu lần tại Lộ đức, Chúa chúng ta trong Thánh Thể đã làm cho lời này thành sự thực. Bao nhiêu thân xác đã được chữa lành qua lòng nhân từ của Chúa ẩn dưới màn tấm bánh trắng? Bao nhiêu người đau khổ vì bệnh tật, nghèo đói đã chẳng nhận được từ Bánh Thánh Thể, Bánh sức khoẻ, sức mạnh, và trợ giúp những nhu cầu khác sao?
Một ngày kia, thánh Giuse Cottolengo được biết một số bệnh nhân trong Nhà Chúa Quan phòng của ngài không muốn Rước Lễ. Bình đựng Mình Thánh còn đầy, ngày hôm đó tủ để đồ ăn cũng trở thành trống rỗng, thánh nhân đặt Mình Thánh Chúa trên bàn thờ, rồi quay ra nói lớn tiếng: "Nếu Mình Thánh còn đầy thì các hộp bánh sẽ trống rỗng".
Thực vậy, Chúa Giêsu là sự sung mãn của cuộc sống và tình yêu của tâm hồn tôi. Không có Chúa, mọi cái khác là trống rỗng và khô cằn. Với Chúa, tôi có của dự trữ vô hạn, mọi sự lành, trong sạch và niềm vui.
Hiệp lễ thiêng liêng:
Rước Lễ thiêng liêng là bảo tồn đời sống Thánh thể và tình yêu liên tục cho người mến yêu Chúa Giêsu Thánh Thể. Nhờ việc Rước Lễ thiêng liêng, các ước muốn yêu đương kết hợp với Chúa của linh hồn được thoả mãn. Ngài là đức Lang Quân của linh hồn. Rước Lễ thiêng liêng là hợp nhất thiêng liêng giữa linh hồn với Chúa Giêsu trong Bánh Thánh. Sự hợp nhất này tuy thiêng liêng nhưng cũng thực sự, còn thực sự hơn sự hợp nhất của hồn và xác, vì như lời thánh Gioan Thánh giá nói: "Linh hồn sống nhiều ở nơi nó yêu hơn là nơi nó sống".
Tin, Yêu và Ước ao:
Điều hiển nhiên là Rước Lễ thiêng liêng đòi phải có đức tin vào sự Chúa Giêsu hiện diện thực tại trong Nhà Tạm, việc này ngụ ý rằng ta yêu thích Hiệp Lễ cách Bí tích, và đòi biết ơn về những ơn Chúa ban trong Bí tích này. Những điều vừa kể trên được tóm tắt trong lời sau đây của thánh Anphongsô: "Lạy Chúa Giêsu, con tin thật Chúa ngự trong Phép Mình Thánh, con kính mến Chúa trên hết mọi sự, cùng ước ao chịu lấy Chúa trong linh hồn con, song le bây giờ con chẳng có lẽ nào chịu lấy Chúa cho thật được, thì ít là xin Chúa ngự vào linh hồn con cách thiêng liêng vậy…(ngưng)….con xin ẵm lấy, cùng hợp làm một cùng Chúa cho trọn, xin chớ để con lìa bỏ Chúa bao giờ. Amen”.
Thánh Tôma Aquinô và Anphongsô đều dạy, Rước Lễ thiêng liêng sinh hiệu quả như Rước Lễ thật, nhưng còn tùy ta dọn mình kỹ hay không, và ao ước nồng nhiệt ơn Chúa ban hay không, yêu mến Chúa nhiều hay không khi đón rước Chúa.
Một lợi ích đặc biệt của việc Rước Lễ thiêng liêng là ta có thể rước mỗi ngày bao nhiêu lần tùy ý, có thể hàng trăm lần, rước khi nào ta muốn, bất kể đêm hay ngày, rước nơi nào ta muốn, bất kể nơi đồng ruộng, trên máy bay hay trên mặt đất.
Điều thích hợp hơn là khi ta dự lễ mà không thể Rước Lễ cách thật được, khi chủ tế đang rước Mình thánh Chúa, ta mời Chúa vào lòng ta. Bằng lối này, lễ nào ta dự cũng nên trọn với của lễ dâng, với Hy tế Thánh và việc Hiệp Lễ.
Trong một cuộc thị kiến, chính Chúa Giêsu đã giải nghĩa cho thánh nữ Catarina Siêna việc Rước lễ thiêng liêng quí trọng làm sao, thánh nữ sợ rằng Rước Lễ Thiêng liêng không sánh được với rước lễ thật. Chúa cầm đến hai bình đựng Mình Thánh và phán: “Trong bình vàng này Cha đựng các lần con Rước lễ thật, còn còn trong bình bạc Cha đựng các lần con Rước Lễ thiêng liêng, cả hai bình đều rất đẹp lòng Cha".
Lần khác, Chúa nói với thánh nữ Magarita Maria Alacoque, khi bà nóng nảy ước ao rước Chúa trong Nhà Tạm: "Cha yêu đương linh hồn khát khao đón rước Cha lắm, đến nỗi cha vội đến với nó mỗi khi nó nóng lòng đến với Cha".
Thật không khó gì để tìm hiểu các thánh quí mến Rước Lễ thiêng liêng chừng nào. Ít ra Rước Lễ thiêng liêng cũng thoả mãn phần nào lòng mong ước được kết hợp với đấng Mến yêu. Chính Chúa đã phán: "Hãy ở trong Ta, Ta sẽ ở trong con" (Ga.15,4). Rước Lễ Thiêng liêng làm ta được kết hợp với Chúa ngay khi ta ở xa nhà thờ. Chẳng còn cách nào khác để thoa dịu nguồn khao khát đốt cháy tâm hồn các thánh. "Lạy Chúa, như nai rừng khát nước, hồn con khát mong Chúa" (Tv 41,2).
Đây là những than thở của các thánh, thánh Catarina Genoa kêu lên: "Ôi bạn Tình Chí Thánh của hồn con, con hết lòng ao ước được ở cùng Chúa đến nỗi con hầu chết, nhưng con gắng sống để được Rước Chúa". Á thánh Agatha thánh giá cảm nghiệm sâu xa Chúa trong Thánh Thể, đến nỗi bà nói: "Nếu cha linh hồn không dạy tôi cách Rước Lễ thiêng liêng thì tôi không sống được". Thánh nữ Maria Phanxicô Năm dấu lấy việc Rước Lễ thiêng liêng là cách thoa dịu các vết thương của người khi phải ở nhà, xa Đấng người yêu mến, nhất là khi người không được Rước Lễ. Những lúc như vậy, người quì gối trên nền nhà, hướng về nhà thờ, nước mắt lăn trên gò má than thở: "Lạy Chúa Giêsu, phúc cho những ai hôm nay được rước Chúa, phúc cho tường nhà thờ canh giữ Chúa tôi, phúc cho các linh mục luôn ở gần Giêsu rất đáng kính mến". Chỉ có Rước lễ thiêng liêng mới làm người nguôi ngoai đôi chút.
Trong ngày sống:
Đây là lời khuyên của cha Piô gửi cho con thiêng liêng người: "Trong ngày, khi con không được phép làm cách khác, hãy gọi Chúa Giêsu, ngay cả khi con đang bận rộn nhất, với niềm ước vọng không ngơi của linh hồn, Chúa sẽ đến ở lại với hồn con bằng ơn thánh và tình yêu thánh của Chúa. Hãy bay cách thiêng liêng tới Nhà Tạm, khi xác con không ở đấy được, nơi đó, con hãy bộc lộ những ao ước nồng nhiệt của thần trí con, hãy ôm ẵm lấy Đấng hồn con yêu mến, tốt hơn nữa là khi con được phép rước Chúa cách thật sự".
Chúng ta cũng hãy lợi dụng ơn cao trọng này. Chẳng hạn khi ta bị thử thách đau thương hay cảm thấy bị bỏ rơi, nào còn gì giá trị cho ta bằng làm bạn với Chúa Thánh Thể qua việc Rước Lễ thiêng liêng? Có thể thực hành việc thánh thiện này cách dễ dàng để lấp đầy cả ngày sống của ta với những tác động và những cảm tình mến yêu, và cũng có thể làm ta sống với tâm hồn ấp ủ tình mến được đổi mới luôn, hầu như không bị gián đoạn.
Thánh Angela Merci thích Rước Lễ thiêng liêng lắm lắm. Không phải người chỉ năng Rước lễ thiêng liêng và khuyến khích người ta như vậy, mà người còn lưu lại cho con cái trong Dòng để chị em sau này hằng thực hiện điều đó.
Ta phải nói về thánh Phanxicô Salesiô thế nào? Đời người chẳng khác gì như một chuỗi lần Rước Lễ thiêng liêng sao? Người quyết tâm Rước Lễ thiêng liêng ít nhất mỗi mười lăm phút. Thánh Maximiliên Kolbe cũng quyết tâm tương tự ngay từ thời còn trẻ. Anrê Baltrami, Tôi tớ Chúa, để lại cho đời một trang nhật ký vắn tắt làm như chương trình sống với Chúa Giêsu qua việc Rước Lễ thiêng liêng không ngừng. Người viết: "Bất cứ ở nơi nào tôi cũng nghĩ tới Chúa Thánh Thể, tôi để tâm trí tôi ở Nhà Tạm, ngay cả ban đêm khi tôi thức giấc, ở nơi nào tôi cũng thờ lạy Chúa, kêu tới Chúa, dâng lên Chúa các việc tôi làm. Tôi lập một đường điện tín từ phòng học tới nhà thờ, đường khác từ phòng ngủ, đường khác nữa từ phòng ăn, và thường mỗi khi có thể, tôi gửi tới Chúa Giêsu Thánh Thể những lời nhắn nhủ mến yêu".Ta có thể hiểu dòng tình yêu thần thánh đã chuyển qua những đường điện tín quí báu này là thế nào.
Các thánh nôn nóng dùng những phương thế này hoặc những phương thế thánh thiện tương tự để tìm lối thoát cho lòng tràn ngập kính mến của các ngài. Các ngài chẳng bao giờ thấy cố gắng yêu mến đủ. Thánh nữ Phanxica Cabrini phát biểu: "Càng mến Chúa, con càng thấy mến Chúa ít. Con muốn mến Chúa hơn nhưng con không có sức, xin Chúa mở rộng lòng con".
Thánh Rôcô bị tù năm lăm với án lệnh nghiêm khắc. Trong tù người luôn chăm chú nhìn lên phía cửa sổ và cầu nguyện. Lính gác hỏi người: Ông làm gì thế? Người trả lời: "Tôi nhìn về phía tháp chuông nhà thờ, tháp chuông nhắc tôi nhớ đến nhà thờ, Nhà Tạm và Chúa trong Thánh Thể, đã nối kết không thể cách biệt với lòng tôi".
Cha thanh xứ Ars nói với giáo dân: "Nhìn các tháp nhà thờ các con có thể nói: Chúa Giêsu ở đó, vì ở đó có linh mục dâng lễ". Á thánh Lui Guanella, khi đi du lịch bằng xe lửa với khách hành hương qua nhiều đền thờ khác nhau, người thường nhắc nhớ hành khách hướng lòng trí về Chúa Giêsu mỗi khi người trông thấy các tháp thánh đường, người nói: "Cây tháp chỉ nơi có nhà thờ, nơi có Nhà Tạm, có thánh lễ, và có Chúa Giêsu ngự ở đó".
Ta hãy nói gương các thánh, các ngài chỉ cần một chút khí động là có thể bùng lên ngọn lửa trong trái tim mình. Ta hãy dốc quyết Rước Lễ Thiêng liêng nhiều lần trong ngày, cả những khi bận rộn. Chẳng mấy chốc lửa tình yêu sẽ thấm nhập vào ta. Thánh Leonarđô Maurice nói những điều rất an ủi này: "Nếu bạn tập Rước Lễ thiêng liêng nhiều lần mỗi ngày, thì chỉ trong một tháng, bạn sẽ thấy mình đổi mới hoàn toàn". Một tháng mà thôi, nào có khó chi.