để làm việc Chúa, cũng như lập gia đình là
một ơn gọi vào bậc chung của
loài người để yêu thương nhau, sinh sản con
cái, dạy chúng biết thờ phượng Chúa, để đời
sau, chúng được hưởng phúc Thiên đàng muôn
đời.
Người ta nói: “Tu là cõi phúc, Tình
là giây oan”. Có đúng không?
Thực ra tu là cõi phúc, mà tình cũng là cõi
phúc. Tu là giây oan, mà tình cũng là giây
oan. Tùy lối sống đường tu, đường tình, nếu
tu ra tu, tình ra tình.
Nhiều người đi tu lâu năm rồi cũng
bỏ ra (xuất), vì họ không thấy tu là cõi phúc.
Nhiều người lập gia đình lâu năm rồi cũng li thân,
li dị. Họ không thấy đường tình là cõi phúc.
Sao vậy?
Chỉ tại chữ “YÊU”. Vì tình yêu là yếu tố
chính không còn tác động trong họ nữa. Họ
tu mà không còn yêu Chúa, yêu các linh hồn
hăng say. Họ tình mà không còn yêu vợ, yêu
chồng mặn mà, nên một bên không đi trọn
đường tu, một bên không đi trọn đường tình.
Kết quả là rã đám:
Anh đi đường anh, tôi đường tôi,
tình nghĩa đôi ta có thế thôi,
Do đó người tu hay người tình rất cần “Làm
mới lại Tình yêu” luôn luôn. Người tu có
những phương thế là cầu nguyện, tĩnh tâm,
hi sinh…còn người tình cũng cần làm mới lại
tình yêu như thuở ban đầu mới yêu nhau
bằng trau dồi, chia sẻ, thông cảm…