.jpg)
(Dunghuy †)Những hạt mưa đang vội vàng rơi liên lỉ trong suốt một tuần qua, trông thật buồn ghê. Không hiểu sao mỗi lần khi mưa đến thì đã vô tình gợi lại cho tôi hình dáng của người mẹ ở quê nhà. Người Mẹ thật dịu hiền, đậm đà nồng thắm với tình thương. Mẹ luôn tân tụy, hy sinh, bảo vệ cho đoàn con thơ gây trong mọi nơi mọi lúc. Ở đâu cần có sự chở che bênh đỡ của Mẹ, thì Mẹ không nại đến một lý do nào, nhưng lập tức đến đó ngay.
Tiếng Mẹ nghe thật ngọt ngào đằm thắm biết bao, như một biển cả chứa đựng một tình yêu bao la vô bờ bến. Chắc chắn rằng, ai trong chúng ta cũng đã một lần gọi tên "Mẹ". Khi vừa mở mắt chào đời cho đến khi bập bẹ biết nói, tiếng nói đầu tiên mà đứa trẻ thốt ra từ cặp môi nhỏ xíu là tiếng "Mẹ". Dù giọng nói chưa được rõ ràng, nhưng cũng diễn tả được tình thương mến giữa Mẹ và con.
Khi còn tuổi ấu thơ, mỗi khi mưa đến, anh em chúng tôi thường vây quanh bên Mẹ để nghe kể chuyện. Tuy giọng Mẹ đã không còn thánh thoát như những tiếng chim sơn ca hót vang dội vòm trời. Nhưng giọng Mẹ thật êm ái dịu dàng biết bao. Êm ái dịu dàng không phải vì giọng Mẹ đã được đào luyện bởi nhạc sư xành nghề, nhưng bởi vì giọng của Mẹ chứa đựng một tình yêu bao la nồng thắm vô kể.
Những câu chuyện thật đơn sơ súc tích rút ra từ những kinh nghiệm sống qua ngày tháng nỗi trôi, nghe thật êm tai và cảm động biết bao. Chưa kể những lúc Mẹ ru ạ ơ từng đứa con vào giấc ngủ say xưa. Vì thế, lúc còn sống bên Mẹ, tôi hằng ước ao trời cứ mưa hoài mưa mãi để nghe mẹ kể chuyện. Bất cứ mẹ kể chuyện gì chúng tôi đều ngửng đầu vãnh tai lên để nghe. Thật là hay, hay làm sao ấy. Mẹ kể với giọng yêu thương triều mến, với ánh mắt nhân từ khiêm cung, quay sang đứa này liếc qua đứa khác, dáng Mẹ trông thật hiền hòa và như mẹ đang muốn nói cho từng người chúng tôi biết rằng, "Mẹ rất thương các con của Mẹ lắm." Vì thế, mỗi khi nhìn mưa rơi ở đất khách quê người thì lòng tôi nghỉ đến người Mẹ già nua ở quê nhà. Nơi mà anh em chúng tôi đã từng được ru hồn say đắm qua những câu chuyện của Mẹ.
Bây giờ lắm khi nghĩ lại mới thấy rằng, ước mơ của tôi thật ngộ nghĩnh quá. Cứ mong trời mưa hoài để được nghe Mẹ kể chuyện mà không màng chi đến Mẹ phải đi chợ mua đồ về nấu nướng cho bữa cơm tối. Thiết tưởng nghe Mẹ kể chuyện mà không cần ăn uống gì nhưng vẫn no thì tốt biết bao. Sự tình đâu phải là thế, con người sinh ra có thân xác, không ăn sao mà sống được chứ?
Tôi cảm thấy ngồi bên Mẹ sao thời gian trôi đi tranh quá, mấy tiếng đồng hồ mà tựa như buổi hát bội mới mở màn. Nghe hoài nghe mãi mà không thấy chán. Bởi thế, khi bỏ lại Mẹ ở nơi chôn nhau cắt rốn, sống tại miền xa xâm, nơi lạ nước lạ cái, tôi thường nghỉ đến Mẹ tôi rất nhiều. Đặc biệt khi trời vào mùa thu mưa rơi lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo ở tha phương hình như cắt xé tâm hồn gấp đôi. Đúng thế, trời lạnh thì có lạnh thật, nhưng sự rét này không thể làm tôi cô đơn cho bằng vì thiếu tình yêu thương an ủi vỗ về của người Mẹ.
Người ta thường nói, "Mưa đem lại nỗi buồn nỗi nhớ", trước đó tôi không hề tin. Vì tôi còn ở gần Mẹ, thì nhớ và buồn sao được. Trái lại tôi rất thích mưa nữa là khác, vì mưa đã đem lại cho tôi một lý thú thật đơn sơ. Khi còn nhỏ chúng tôi thường hay tung tăng tắm mưa, chẳng nghĩ gì đến ốm đau bệnh tật. Mưa càng lớn thì càng thích. Nhưng khi xa Mẹ, thì nỗi buồn tự nhiên xâm chiếm, mưa không đem lại niềm vui mà chỉ toàn là nối tiếc cuộc sống vui quá khứ bên Mẹ. Niềm vui đã khuất mờ bởi bóng tối của sự buồn bã lạnh lẽo thê lương. Những hạt mưa lách tách không còn vang dội những tiếng âm nhạc du dương của ngày xưa, nhưng đã trở nên những tiếng tù bà lạc cung khó nghe.
Bây giờ mỗi lần mưa đến, thì lòng tôi khắc khoải bồn chồn làm sao ấy. Tiếng mưa dư âm ngày xưa bên Mẹ đã khuất mờ, và nhường chổ cho sự buồn sầu vây kín. Tôi không có quyền ước ao trời mưa hay nắng, vì mưa nắng là chuyện của trời. Nhưng tôi chỉ hy vọng một điều, "Mưa ơi, khi mưa đến, thì mưa hãy mang đến cho tôi hình bóng của người Mẹ hiền ở quê nhà." Chỉ vậy là đủ cho tôi.
Tầm Xuân, CMC
|